Thaler đã
khởi kiện. Tòa án liên bang đã y án từ chối của Văn phòng Bản quyền; tòa phúc thẩm liên bang đã xác nhận phán quyết của tòa án cấp quận.
Sau ý kiến ngày 18 tháng 3 từ tòa phúc thẩm liên bang, luật sư của Thaler, Ryan Abbott, nói rằng ông và thân chủ
"hoàn toàn không đồng ý" với phán quyết này và có ý định kháng cáo. Văn phòng Bản quyền cho biết họ
“tin rằng tòa án đã đưa ra kết quả đúng đắn.”
Lý lẽ từ rất lâu của việc bảo hộ bản quyền sở hữu trí tuệ, là để đảm bảo rằng các tác phẩm dễ dàng sao chép sẽ được bảo vệ, và mọi cá nhân đều được khuyến khích tạo ra các tác phẩm gốc, mà không sợ sau này bị đạo nhái hoặc ăn cắp. Văn phòng Bản quyền đã áp dụng yêu cầu về việc tác giả phải là con người vào năm 1973. Sau đó Quốc hội Mỹ cũng đã ban hành Đạo luật Bản quyền vào năm 1976.
Văn phòng Bản quyền đã cho phép đăng ký các tác phẩm được tạo ra bởi các tác giả là con người sử dụng trí tuệ nhân tạo. Cuộc tranh luận về mức độ đóng góp của
AI vào tác phẩm của một tác giả là con người không phải là trọng tâm của vụ kiện này, đơn giản vì tiến sĩ Thaler đã liệt kê Creativity Machine là tác giả duy nhất của tác phẩm kể trên.
Tòa phúc thẩm khu vực Columbia khẳng định, Quốc hội là chìa khóa để thay đổi luật bản quyền.
“Ngay cả khi yêu cầu về tác giả là con người có thể cản trở việc tạo ra các tác phẩm gốc tại một thời điểm nào đó, thì đó sẽ là chính sách để Quốc hội giải quyết,” thẩm phán Millett viết trong ý kiến dài 24 trang. Sự phát triển của bảo hộ bản quyền đã diễn ra theo chỉ đạo của Quốc hội Mỹ, chứ không phải do tòa án
“định nghĩa lại các điều khoản luật định đã được ổn định”, thẩm phán nói.
Những thay đổi về công nghệ là liên tục.